https://www.facebook.com/cafekubua/videos/762867417180108/
Các nền kinh tế hoạt động giống như một cỗ máy đơn giản. Nhưng nhiều người không hiểu về nó – hoặc họ không đồng ý về cách thức hoạt động của nó – và điều này dẫn đến nhiều sự đau khổ không cần thiết của nền kinh tế. Tôi cảm thấy một ý thức sâu sắc về trách nhiệm để chia sẻ điều đơn giản của tôi nhưng đó là mẫu hình thực tế nền kinh tế. Mặc dù nó không theo quy ước, nó đã giúp tôi thấy trước và tránh được các cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, và đã làm việc tốt hơn cho tôi trong hơn 30 năm. Hãy bắt đầu tìm hiểu bộ máy kinh tế hoạt động như thế nào.
Mặc dù nền kinh tế có vẻ như phức tạp, nó hoạt động theo một cách máy móc và đơn giản. Nó được tạo thành từ một vài bộ phận đơn giản và rất nhiều giao dịch đơn giản được lặp đi lặp lại một số lần vô cùng lớn. Các giao dịch này trên hết được điều khiển bởi bản chất con người, và họ tạo ra 3 lực chủ yếu để lái nền kinh tế.
Thứ nhất: Tăng trưởng năng suất
Thứ hai: Chu trình nợ ngắn hạn
Thứ ba: Chu trình nợ dài hạn
Chúng ta sẽ xem xét ba lực chủ yếu này và đặt chúng trền đầu của mỗi sự tạo ra khuôn mẫu khác cho việc theo dõi những diễn biến nền kinh tế và tìm hiểu những gì đang diễn ra hiện tại. Hãy bắt đầu với phần đơn giản nhất của nền kinh tế: Giao dịch.
Một nền kinh tế chỉ đơn giản là tổng của các giao dịch mà làm nên nó và một giao dịch là một điều đơn giản. Bạn thực hiện giao dịch tất cả các thời gian. Mỗi khi bạn mua một thứ gì đó bạn tạo ra một giao dịch. Mỗi giao dịch bao gồm một người mua trao đổi tiền hoặc tín dụng với một người bán hàng hóa, dịch vụ hoặc tài sản tài chính.
Những tín dụng chi tiêu chỉ như là tiền, cho nên thêm cùng số tiền bỏ ra và một lượng tín dụng chi tiêu, bạn có thể biết tổng chi tiêu. Tổng lượng chi tiêu dẫn dắt nền kinh tế. Nếu bạn chia lượng tiền bỏ ra bởi số lượng bán, bạn có được giá. Và đó là nó. Đó là một giao dịch. Đó là các khối xây dựng lên cỗ máy kinh tế.
Tất cả chu trình và tất cả lực đẩy trong một nền kinh tế được điều khiển bởi giao dịch. Cho nên, nếu chúng ta có thể hiểu các giao dịch, chúng ta có thể hiểu được toàn bộ nền kinh tế. Một thị trường bao gồm tất cả những người mua và tất cả những người bán tạo ra các giao dịch cho cùng một điều.
Ví dụ, có một thị trường lúa mì, một thị trường xe hơi, một thị trường chứng khoán và những thị trường cho hàng triệu thứ khác. Một nền kinh tế bao gồm tất cả các giao dịch trong tất cả các thị trường của chúng. Nếu bạn tăng thêm tổng chi tiêu và tổng số lượng bán trong tất cả các thị trường, bạn có tất cả mọi thứ bạn cần biết để hiểu được nền kinh tế.
Nó chỉ đơn giản như thế. Người dân, các doanh nghiệp, các ngân hàng và chính phủ tất cả tham gia trong các giao dịch như cách tôi vừa mô tả: trao đổi tiền và tín dụng đối với hàng hóa, dịch vụ và tài sản tài chính.
Người mua và người bán lớn nhất là chính phủ, trong đó bao gồm hai bộ phận quan trọng: Chính quyền trung ương thu thuế và chi tiêu tiền ……và Ngân hàng trung ương, khác nhau từ những người bán và người mua bởi vì nó điều khiển lượng tiền và tín dụng trong nền kinh tế.
Nó làm điều này bằng cách ảnh hưởng lên các lãi suất và in tiền mới. Đối với những lý do này, như chúng ta sẽ thấy, Ngân hàng trung ương là người chơi quan trọng trong dòng chảy của tín dụng.
Tôi muốn bạn để sự chú ý đến tín dụng. Tín dụng là phần rất quan trọng của nền kinh tế, và có lẽ là ít hiểu nhất. Nó là phần rất quan trọng bởi vì nó lớn nhất và là phần dễ “bay hơi” nhất. Cũng giống như các người mua và người bán đi đến thị trường để thực hiện giao dịch, do đó làm những người cho vay và người đi vay.
Người cho vay thường muốn kiếm tiền của họ vào càng nhiều hơn và người đi vay thường muốn mua cái gì đó họ không đủ khả năng, như một ngôi nhà hoặc chiếc xe hơi hoặc họ muốn đầu tư vào cái gì đó như là bắt đầu một doanh nghiệp. Tín dụng có thể giúp cả người cho vay và người đi vay có được những thứ họ muốn. Người đi vay hứa sẽ hoàn trả một lượng mà họ mượn, được gọi là tiền gốc, cộng thêm một lượng gọi là lãi suất.
Khi lãi suất cao, sẽ có ít người đi vay bởi vì nó đắt tiền. Khi lãi suất thấp, mượn sẽ tăng lên bởi vì nó rẻ hơn. Khi người đi vay hứa hoàn trả và người cho vay tin tưởng họ, tín dụng được tạo ra. Bất kỳ hai người có thể đồng ý để tạo ra tín dụng từ không gì cả! Đó dường như đủ đơn giản nhưng tín dụng là nan giải bởi vì nó có những tên gọi khác.
Ngay sau khi tín dụng được tạo ra, nó ngay lập tức biến thành nợ. Nợ là cả tài sản người cho vay, và khoản phải trả của người người đi vay.Trong tương lai, khi người đi vay hoàn trả khoản vay, cộng thêm lãi suất, tài sản và khoản phải trả biến mất và giao dịch được giải quyết.
Vậy, Tại sao tín dụng lại quan trọng? Bởi vì khi một người vay nhận tín dụng, anh ta có thể tăng chi tiêu của mình. Và hãy nhớ rằng, chi tiêu dẫn dắt nền kinh tế. Đó là bởi vì chi tiêu của một người là thu nhập của những người khác. Hãy suy nghĩ về nó, mỗi dollar bạn bỏ ra, người khác kiếm được. và mỗi dollar bạn kiếm được, ai đó đã bỏ ra.Vì vậy khi bạn chi tiêu nhiều hơn, ai đó sẽ kiếm được nhiều hơn. Khi thu nhập ai đó tăng lên nó làm cho người cho vay sẵn sàng để cho vay tiền của anh ấy bởi vì bây giờ anh ấy có nhiều tín dụng tin cậy.
Một người vay tín dụng tin cậy có hai điều: khả năng hoàn trả và tài sản thế chấp.
Có rất nhiều thu nhập liên quan đến nợ của anh ta cho anh ta khả năng hoàn trả nợ. Trong trường hợp anh ta không thể hoàn trả, anh ta có tài sản có giá trị để dùng như là tài sản thế chấp có thể bán được. Điều này làm cho những người cho vay cảm thấy thoải mái cho vay tiền của anh ta. Vì vậy, gia tăng thu nhập cho phép gia tăng vay cho phép chi tiêu gia tăng. Và kể từ khi chi tiêu của một người là thu nhập của một người khác, điều này dẫn đến gia tăng vay mượn và hơn thế nữa.
Mô hình tự củng cố dẫn dắt tăng trưởng nền kinh tế và là lý do tại sao chúng ta có Chu kỳ. Trong một giao dịch, bạn đưa một cái gì đó để được cái gì đó và bạn nhận được bao nhiêu phụ thuộc vào bạn sản xuất ra bao nhiêu theo thời gian, chúng ta đã học được và kiến thức tích lũy tăng lên như là tiêu chuẩn sống chúng ta gọi đó là tăng trưởng lãi suất những người phát minh và làm việc vất vả gia tăng năng suất của họ và tiêu chuẩn sống của họ cao hơn những người tự mãn và lười biếng, nhưng điều đó chưa hẳn đúng trong ngắn hạn (short run).
Năng suất quan trọng trong thời gian dài, nhưng tín dụng quan trọng nhất trong ngắn hạn. Đó là bởi vì tăng trưởng năng suất không biến động nhiều, cho nên nó không dẫn dắt biến động kinh tế. Nợ là – bởi vì nó cho phép chúng ta tiêu thụ nhiều hơn chúng ta sản xuất khi chúng ta có được nó và nó buộc chúng ta tiêu thụ ít hơn chúng ta sản xuất khi chúng ta trả tiền cho nó.
Nợ dao động xảy ra trong hai chu kỳ lớn. Một mất khoảng 5 tới 8 năm và cái khác mất khoảng 75 tới 100 năm. Trong khi hầu hết mọi người cảm thấy biến đổi, họ thường không nhìn chúng như một chu kỳ bởi vì họ thấy chúng quá gần gũi — từng ngày, từng tuần. Trong chương này, chúng ta sẽ quay lại và nhìn vào ba lực chuyển chủ yếu và cách chúng tương tác để tạo nên kinh nghiệm của chúng ta.
Như đã đề cập, thay đổi xung quanh đường dòng không phải là có bao nhiêu sự đổi mới hoặc công việc khó khăn ở đây, mà chủ yếu là có bao nhiêu tín dụng. Hãy tưởng tượng một nền kinh tế mà không có tín dụng. Trong nền kinh tế đó, cách duy nhất tôi có thể tăng chi tiêu của tôi là gia tăng thu nhập của tôi, mà đòi hỏi rằng tôi phải có hiệu quả cao hơn và nhiều việc hơn. Tăng năng suất là cách duy nhất để tăng trưởng. Bởi vì chi tiêu của tôi là thu nhập của người khác, sự tăng trưởng kinh tế là mỗi lần tôi hoặc người khác có năng suất cao hơn.
Nếu chúng ta theo dõi các giao dịch và tham gia nó, chúng ta thấy một sự tiến triển giống như dòng tăng trưởng năng suất. Nhưng bởi vì chúng ta vay, chúng ta có vòng chu kỳ. Đây không phải là luật lệ hay quy định bất kỳ, đó là do bản chất con người và cách thức tín dụng làm việc. Suy nghĩ về vay mượn như là một cách đơn giản để kéo chi tiêu về phía trước.
Để mua một cái gì đó nằm ngoài khả năng của bạn, bạn cần mượn nhiều hơn bạn làm ra. Để làm điều này, về cơ bản bạn cần mượn từ trong tương lai của chính bạn. Làm như vậy bạn tạo ra một thời điểm trong tương lai mà bạn cần phải chi tiêu ít hơn bạn làm ra để hoàn trả lại tiền. Nó rất nhanh tương tự một chu kỳ.
Về cơ bản, bất cứ lúc nào bạn mượn là bạn tạo ra một chu kỳ. Điều này đúng với cá nhân cũng như nền kinh tế. Đây là lý do tại sao sự hiểu biết tín dụng là rất quan trọng bởi vì nó đặt vào trong chuyển động một cơ cấu, hàng loạt dự đoán cho các sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai. Điều này làm cho tín dụng khác với tiền.
Tiền là những gì bạn giải quyết với các giao dịch. Khi bạn mua một cốc bia từ người phục vụ với tiền mặt, giao dịch được giải quyết ngay lập tức. Nhưng khi bạn mua một cốc bia với tín dụng, nó như là sự bắt đầu một hóa đơn Bạn đang nói rằng bạn hứa sẽ hoàn trả trong tương lai. Bạn và người phục vụ cùng nhau tạo ra một tài sản và một tiêu sản. Bạn chỉ cần tạo ra tín dụng. Thoát khỏi sự tan biến. Không phải đến khi bạn hoàn trả hóa đơn sau đó các tài sản và nợ phải trả biến mất, nợ cũng biến biến và giao dịch đã được giải quyết.
Thực tế là hầu hết những gì mọi người gọi là tiền thực sự là tín dụng. Tổng số tiền tín dụng tại Hoa Kỳ là $50 nghìn tỷ dollars và tổng số lượng tiền chỉ là $3 nghìn tỷ dollars. Hãy nhớ rằng, trong một nền kinh tế không tín dụng: cách duy nhất gia tăng chi tiêu của bạn là làm ra sản phẩm nhiều hơn.
Nhưng trong một nền kinh tế với tín dụng, bạn có thể gia tăng chi tiêu chi của bạn bằng cách vay mượn. Kết quả là, một nền kinh tế với tín dụng có nhiều sự chi tiêu hơn và cho phép thu nhập gia tăng nhanh hơn so với năng suất trong ngắn hạn, không phải trong dài hạn.
Bây giờ, tôi không sai, tín dụng không nhất thiết là cái gì đó tệ hại mà chỉ gây ra vòng chu kỳ. Nó là tệ hại khi số tiền tiêu thụ quá mức không thể hoàn trả lại được. Tuy nhiên, nó là tốt khi phân bổ hiệu quả các nguồn lực và tạo ra thu nhập, do đó bạn có thể hoàn trả nợ. Ví dụ, nếu bạn vay mượn tiền để mua một TV lớn, nó không tạo ra thu nhập cho bạn để bạn hoàn trả lại khoản nợ.
Nhưng, nếu bạn vay mượn tiền để mua một máy kéo — và sau đó máy kéo cho bạn thu hoạch nhiều mùa vụ và kiếm được nhiều tiền — sau đó, bạn có thể hoàn trả lại nợ của bạn và cung cấp tiêu chuẩn cho cuộc sống của bạn. Trong một nền kinh tế vói tín dụng, chúng ta có thể thực hiện các giao dịch và thấy cách tín dụng tạo ra tăng trưởng.
Để tôi cho bạn một ví dụ: Giả sử bạn kiếm $100,000 một năm và không có nợ. Bạn có đủ tín dụng tin cậy để vay mượn $10,000 dollars — nói về một thẻ tín dụng — do vậy bạn có thể chi thiêu $110,000 dollars ngay cả khi bạn chỉ kiếm được $100,000 dollars. Bởi vì sự chi tiêu của bạn là thu nhập của người khác, ai đó kiếm được $110,000 dollars. Một người kiếm được $110,000 dollars và không có nợ có thể mượn $11,000 dollars, do đó anh ta có thể chi tiêu $121,000 dollars mặc dù anh ta chỉ kiếm được $110,000 dollars.
Sự chi tiêu của anh ta là thu nhập của người khác và bằng cách thực hiện các giao dịch chúng ta bắt đầu thấy làm thế nào tiến trình này hoạt động trong mô hình tự củng cố. Nhưng hãy nhớ rằng, sự vay mượn tạo ra vòng chu kỳ và nếu chu kỳ đi lên, nó rốt cuộc cũng phải đi xuống.
Điều này dẫn chúng ta vào Chu Kỳ Nợ ngắn Hạn. Khi hoạt động kinh tế tăng lên, chúng ta thấy một sự mở rộng — giai đoạn đầu của chu kỳ nợ ngắn hạn. Sự chi tiêu tiếp tục gia tăng và giá cả bắt đầu lên cao. Điều này xảy ra bởi vì sự gia tăng trong chi tiêu được thúc đẩy bởi tín dụng — có thể tạo ra ngay lập tức từ không gì cả.
Khi số lượng chi tiêu và thu nhập tăng nhanh hơn so với sản xuất hàng hóa: giá cả tăng lên. Khi giá cả tăng lên, chúng ta gọi đó là lạm phát. Ngân hàng Trung ương không muốn lạm phát quá nhiều bởi vì nó gây ra nhiều vấn đề. Nhìn thấy giá cả tăng lên, Ngân hàng tăng lãi suất. Với lãi suất cao hơn, ít người có đủ khả năng mượn tiền hơn. Và chi phí cho các khoản nợ cũng tăng lên. Hãy suy nghĩ về điều này như là các khoản thanh toán hàng tháng trên thẻ tín dụng của bạn đi lên.
Bởi vì mọi người mượn ít và nợ phải trả cao hơn, họ không có nhiều tiền để chi tiêu nữa, vì vậy chi tiêu chậm lại … và vì chi tiêu của một người là thu nhập của người khác, thu nhập giảm sút … v.v và v.v. Khi mọi người chi tiêu ít đi, giá cả đi xuống. Chúng ta gọi đó là giảm phát (deflation).
Hoạt động nền kinh tế giảm sút và chúng ta có một cuộc suy thoái. Nếu cuộc suy thoái trở nên quá nghiêm trọng và lạm phát không còn là vấn đề, ngân hàng trung ương sẽ hạ lãi suất để làm tất cả mọi thứ được nhận lại Với lãi suất thấp, nợ phải trả sẽ giảm và sự vay mượn và chi tiêu được chào đón và chúng ta thấy sự mở rộng khác.
Như bạn có thể thấy, nền kinh tế hoạt động như một cỗ máy. Trong chu kỳ nợ ngắn hạn, sự chi tiêu bị hạn chế chỉ bởi sự tự nguyện của người cho vay và người vay để cung cấp và nhận tín dụng. Khi tín dụng có một cách dễ dàng, có một sự mở rộng nền kinh tế. Khi tín dụng không dễ dàng có sẵn, có một cuộc suy thoái.
Và lưu ý rằng vòng chu kỳ được điều khiển chủ yếu bởi ngân hàng trung ương. Các chu kỳ nợ ngắn hạn thường kéo dài 5 – 8 năm và xảy ra lặp lại nhiều lần trong một thập kỷ. Nhưng chú ý rằng đáy và đỉnh của mỗi chu kỳ kết thúc với tăng trưởng mạnh hơn so với chu kỳ trước đó và với nhiều khoản nợ hơn.
Tại sao? Bởi vì mọi người thúc đẩy nó — họ có một xu hướng vay mượn và chi tiêu nhiều thay vì hoàn trả nợ. Đó là bản chất con người. Bởi vì điều này, trong một thời gian dài, khoản nợ tăng nhanh hơn thu nhập tạo ra các Chu Kỳ Nợ Dài Hạn. Mặc dù mọi người trở thành mắc nợ nhiều hơn, người cho vay thậm chí mở rộng tín dụng một cách tự do.
Tại sao? Bởi vì mọi người đều nghĩ rằng mọi thứ đang tuyệt vời! Mọi người chỉ tập trung vào những gì đang xảy ra gần đây. Và những gì đã xảy ra thời gian gần đây? Thu nhập đã tăng lên! Giá tài sản đang đi lên! Thị trường chứng khoán gầm rú! Đó là một sự bùng nổ!
Trả tiền để mua hàng hóa, dịch vụ và các tài sản tài chính băng tiền vay mượn! Khi mọi người làm nhiều việc đó, chúng ta gọi nó một bong bóng. Vì vậy, mặc dù các khoản nợ tăng lên, thu nhập cũng tăng lên gần như nhanh để bù đắp chúng. Hãy gọi tỷ lệ của khoản nợ chia thu nhập là nợ xấu. Miễn là thu nhập tiếp tục tăng lên, khoản nợ xấu vẫn quản lý được. Đồng thời giá trị tài sản vọt lên. Mọi người vay mượn lượng tiền khổng lồ để mua các tài sản như sự đầu tương khiến giá cả thậm chí còn cao hơn nữa. Mọi người cảm thấy giàu có. Ngay cả khi tích lũy rất nhiều khoản nợ, thu nhập và giá trị tài sản tăng lên giúp người vay mượn vẫn có tín dụng tin cậy trong thời gian dài. Nhưng điều này hiển nhiên không thể tiếp tục mãi mãi.Và nó không thể.
Qua các thập kỷ, các khoản nợ xấu tăng lên một các chậm rãi tạo ra các khoản phải trả lớn hơn rộng hơn. Tại vài điểm, khoản nợ phải trả bắt đầu tăng nhanh hơn thu nhập buộc người dân phải cắt giảm chi tiêu của họ. Và do chi tiêu của một ai đó là thu nhập của một ai đó, các thu nhập bắt đầu đi xuống… … làm cho mọi người mất đi tín dụng tin cậy làm cho sự vay mượn đi xuống.
Các khoản nợ phải trả tiếp tục tăng lên làm cho sự chi tiêu càng hạ thêm nữa…… và chu kỳ tự nó đổi chiều. Đây là đỉnh của chu kỳ nợ dài hạn. Các khoản nợ xấu đơn giản đã trở lên quá lớn. Đối với Hoa Kỳ, châu Âu và nhiều phần còn lại của thế giới đã xảy ra suy thoái trong năm 2008. Nó xảy ra với cùng một lý do đã xảy ra tại Nhật trong năm 1989 và tại Hoa Kỳ trở lại vào năm 1929.
Bây giờ nền kinh tế bắt đầu Quá trình thiết lập lại(deleveraging). Trong sự thiết lập lại; người dân cắt giảm chi tiêu, thu nhập rớt xuống, tín dụng biến mất, giá trị tài sản hạ thấp, các ngân hàng trở lên túng quẫn, thị trường chứng khoán sụp đổ, căng thẳng xã hội gia tăng và toàn bộ mọi thứ bắt đầu nuôi dưỡng chính nó theo cách khác. Khi thu nhập giảm và khoản nợ phải trả gia tăng, người vay mượn trở lên túng quẫn. Không còn tín dụng tin cậy, tín dụng cạn kiệt và người vay không còn mượn đủ tiền để làm các khoản nợ phải trả của hợ.
Đấu tranh để lấp kín tình huống khó xử này, người vay mượn buộc phải bán các tài sản. Sự vội vàng bán tài sản ngập lụt trong thị trường. Đây là khi các thị trường chứng khoán sụp đổ, các cỗ xe tăng của thị trường và các ngân hàng gặp rắc rối. Khi giá trị tài sản giảm, giá trị của tài sản thế chấp người mượn có thể hạ thấp. Điều này làm cho người vay thậm chí còn ít tín dụng tin cậy.
Mọi người cảm thấy nghèo khó. Tín dụng nhanh chóng biến mất.Ít chi tiêu. Ít thu nhập. Ít giàu có. Ít tín dụng. Ít vay mượn và v.v…Đó là một vòng luẩn quẩn. Điều xảy ra tương tự như một cuộc suy thoái nhưng có sự khác biệt ở đây lãi suất không được hạ xuống để tiết kiệm trong ngày.
Trong một cuộc suy thoái, việc hạ lãi suất để kích thích vay. Tuy nhiên, trong sự thiết lập lại, hạ lãi suất không được làm bởi vì lãi suất đã thấp và sớm đạt mốc 0% – vì vậy việc kích thích kết thúc. Lãi suất tại Hoa Kỳ chạm mốc 0% trong suốt quá trình tái thiết lập của năm 1930s và trở lại trong năm 2008. Sự khác nhau giữa một cuộc suy thoái và sự tái thiết là trong sự tái thiết các khoản nợ xấu của người vay có được một cách đơn giản trở lên quá lớn và không thể được giải phóng bởi lãi suất thấp.
Người cho vay nhận ra rằng các khoản nợ đã trở lên quá lớn không bao giờ trả đủ. Người vay làm mất khả năng hoàn trả của họ và tài sản thế chấp cũng mất giá trị. Họ cảm thấy bị tê liệt bởi nợ — ngay cả khi họ không muốn nữa! Người cho vay dừng cho vay. Người vay mượn dừng vay mượn. Hãy suy nghĩ về nền kinh tế không-tín dụng tin cậy, chỉ như một cá nhân riêng lẻ. Vậy bạn sẽ làm gì để tái thiết?
Vấn đề nợ xấu quá cao và chúng phải đi xuống. Có bốn cách có thể xảy ra.
1. Người dân, doanh nghiệp và chính phủ cắt giảm chi tiêu của họ.
2. Các khoản nợ giảm thiểu thông qua vỡ nợ và tái cấu trúc.
3. Tài sản được chuyển từ “người giàu” đến “người nghèo”. và cuối cùng
4. Ngân hàng trung ương in thêm tiền mới.
Bốn cách đó đã xảy ra trong mỗi quá trình tái thiết trong lịch sử hiện đại.
Thông thường, sự chi tiêu được cắt giảm đầu tiên. Như chúng ta thấy, người dân, doanh nghiệp, các ngân hàng và thậm chí cả chính phủ đã thắt lưng buộc bụng và cắt giảm chi tiêu của họ để họ có thể hoàn trả khoản nợ của họ. Điều này thường được gọi là thắt lưng buộc bụng. Khi người vay ngưng dùng các khoản nợ mới, và bắt đầu hoàn trả lại các khoản nợ cũ, bạn có thể mong đợi khoản nợ xấu giảm bớt.
Nhưng điều trái ngược lại xảy ra! Bởi vì sự chi tiêu bị cắt — và chi tiêu của người này là thu nhập của người khác — nó gây ra giảm sút thu nhập. Họ rơi nhanh hơn các khoản nợ được trả và khoản nợ xấu thực sự trở nên tồi tệ. Như chúng ta đã thấy, cắt giảm chi tiêu là giảm phát và gây đau đớn. Doanh nghiệp buộc phải cắt giảm chi phí…nghĩa là ít việc làm và nạn thất nghiệp cao hơn.
Điều này dẫn đến bước tiếp theo: các khoản nợ phải được giảm! Nhiều người vay thấy chính họ không thể hoàn trả tiền vốn vay — và nợ của người vay là tài sản của người cho vay. Khi người cho vay không trả nợ ngân hàng, mọi người lo lắng rằng ngân hàng sẽ không có khả năng trả nợ do đó, họ vội vàng rút tiền từ ngân hàng.
Các ngân hàng trở lên túng quẫn và người dân, doanh nghiệp và các ngân hàng phá sản trên nợ của họ.
Điều này nghiêm trọng nền kinh tế giảm sút là một căn bệnh trầm kha. Một phần lớn của căn bệnh là mọi người khám phá ra nhiều về những gì họ nghĩ rằng sự giàu có của họ không thực sự có.
Hãy trở lại với quầy bar. Khi bạn mua một cốc bia và đặt nó trên một hóa đơn, bạn đã hứa hoàn trả cho người phục vụ. Sự hứa của bạn đã trở thành tài sản của người phục vụ. Nhưng nếu bạn phá vỡ lời hứa của bạn — nếu bạn không hoàn trả cho anh ấy và về cơ bản là vỡ nợ trên hóa đơn của bạn — sau đó “tài sản” của anh ta không thực sự có giá trị gì.
Về cơ bản nó đã biến mất. Nhiều người cho vay không muốn tài sản của họ biến mất và đồng ý với nợ tái cơ cấu. Khoản nợ tái cơ cấu nghĩa là người cho vay được trả lại tiền ít hơn hoặc được trả lại trong một khung thời gian dài hơn hoặc tại lãi suất thấp đã được đồng ý. Bằng cách nào một hợp đồng bị phá vỡ là một cách làm giảm nợ. Người cho vay muốn có một chút hơn là không có gì.
Thậm chí mặc dù khoản nợ biến mất, nợ tái cơ cấu gây ra thu nhập và giá trị tài sản biến mất nhanh hơn, do đó các khoản nợ xấu tiếp tục trở nên tồi tệ. Giống như cắt giảm chi tiêu, giảm nợ cũng gây đau đớn và sự giảm phát. Tất cả các tác động của chính phủ là do thu nhập thấp và ít việc làm nghĩa là chính phủ thu thuế ít hơn.
Đồng thời cần phải tăng chi tiêu bởi vì nạn thất nghiệp đã gia tăng. Nhiều người thất nghiệp không đủ tiền tiết kiệm và cần đến sự trợ cấp từ chính phủ. Thêm nữa, chính phủ tạo ra kế hoạch kích thích kinh tế và gia tăng chi tiêu để bù đắp cho sự giảm sút trong nền kinh tế. Thâm hụt ngân sách chính phủ bùng nổ trong chu trình tái thiết kinh tế bởi vì họ chi tiêu nhiều hơn những gì họ kiếm được từ tiền thuế. Đây là những gì đang xảy ra khi bạn nghe về thâm hụt ngân sách trên truyền thông.
Nguồn dự trữ thâm hụt của họ, chính phủ cần phải tăng thuế hoặc vay mượn tiền. Nhưng với thu nhập giảm sút và nhiều người thất nghiệp, Người có tiền đến từ đâu? Những người giàu. Kể từ khi chính phủ cần nhiều tiền và khi sự giàu có tập trung cao trong tay của một tỷ lệ phần trăm nhỏ người dân, chính phủ một cách tự nhiên gia tăng thuế người giàu tạo điều kiện tái phân phối của cải trong nền kinh tế — từ “người giàu” chia cho “người nghèo”.
“Người nghèo” đang chịu đựng, bắt đầu phẫn nộ “người giàu”. “Người giàu” có bị bóp chặt bởi nền kinh tế yếu kém, giá trị tài sản giảm sút, thuế cao hơn, bắt đầu phẫn nộ “người nghèo”. Nếu căn bệnh trầm kha tiếp tục thì những rối loạn xã hội có thể xảy ra. Không chỉ làm gia tăng căng thẳng trong các quốc gia, nó còn có thể gia tăng căng thẳng giữa các quốc gia — đặc biệt là giữa con nợ và chủ nợ quốc gia.
Tình trạng này có thể dẫn đến thay đổi chính trị mà đôi khi rất cực đoan. Trong năm 1930s, điều này dẫn đến Hitler lên nắm quyền, chiến tranh ở châu Âu, và sự trầm kha tại Hoa Kỳ. Áp lực làm gì đó để kết thúc sự tiến triển căn bệnh này. Hãy nhớ rằng, hâu hết mọi người nghĩ rằng tiền thực sự là tín dụng. Do đó, khi tín dụng biến mất, mọi người không có đủ tiền. Mọi người tuyệt vọng với tiền bỏ ra và bạn hãy nhớ ai có thể in tiền?
Ngân hàng Trung ương có thể. Sau khi đã hạ lãi suất gần tới 0% — nó buộc phải in tiền. Không giống như cắt giảm chi tiêu, giảm nợ và phân bố lại sự giàu có, in tiền là làm phát và kích cầu. Chắc chắn, các Ngân hàng trung ương in thêm tiền mới — tạo ra từ không gì cả — và dùng nó để mua các tài sản tài chính và trái phiếu chính phủ. Nó xảy ra tại Hoa Kỳ trong cuộc Đại suy thoái và lặp lại trong năm 2008, khi Ngân hàng Trung ương Hoa Kỳ — Cục dự trữ liên bang (FED) — đã in hơn 2 nghìn tỷ dollars. Các ngân hàng khác trên thế giới cũng có thể đã in tiền quá nhiều.
Bằng cách mua tài sản tài chính với tiền đó, nó giúp đẩy giá tài sản làm cho mọi người có tín dụng tin cậy nhiều hơn. Tuy nhiên, điều này chỉ giúp ai sở hữu tài sản tài chính. Bạn thấy đó, ngân hàng trung ương có thể in tiền nhưng nó chỉ có thể mua tài sản tài chính. Chính phủ Trung ương, mặt khác, có thể mua hàng hóa và dịch vụ và đưa tiền vào tay người dân nhưng không thể in thêm tiền. Do đó, để kích thích nền kinh tế, cách thứ hai là phải hợp tác.
Bằng cách mua trái phiếu chính phủ, Ngân hàng Trung ương về cơ bản cho chính phủ vay tiền, cho phép nó thâm hụt và gia tăng chi tiêu đối với hàng hóa và dịch vụ thông qua các chương trình kích cầu và trợ cấp thất nghiệp. Điều này làm tăng thu nhập người dân cũng như nợ của chính phủ. Tuy nhiên, nó sẽ làm giảm tổng nợ xấu cho nền kinh tế.
Đây là thời điểm đầy rủi ro. Các nhà hoạch định chính sách cần cân bằng bốn cách để các khoản nợ xấu giảm xuống. Những cách giảm phát cần phải cân bằng với những cách lạm phát đặt vào sự duy trì ổn định. Nếu cân bằng một cách chính xác, đó có thể là một sự tái thiết đẹp đẽ. Bạn thấy đấy, một sự tái thiết có thể xấu xí hoặc nó có thể đẹp đẽ. Làm thế nào có một sự tái thiết đẹp đẽ? Mặc dù một sự tái thiết là tình huống khó khăn, cách giải quyết một tình huống khó khăn bằng cách tích cực nhất là đẹp đẽ. Có nhiều thứ đẹp hơn khoản nợ nhiên liệu, mất cân bằng thái quá của giai đoạn đòn bẩy vốn.
Trong sự tái thiết đẹp đẽ, các khoản nợ đáo hạn liên hệ đến thu nhập, tăng trưởng kinh tế thực sự là tích cực, và lạm phát không phải là vấn đề. Nó đã đạt được bằng cách cân bằng đúng đắn. Sự cân bằng đúng đắn yêu cầu một sự pha trộn của cắt giảm chi tiêu, giảm nợ, chuyển dịch tài sản và in thêm tiền để nền kinh tế và ổn định kinh tế có thể được duy trì.
Mọi người hỏi nếu in thêm tiền sẽ làm tăng lạm phát. Nó bù đắp tụt giảm tín dụng. Hãy nhớ rằng, sự chi tiêu là điều quan trọng. Một dollar của chi tiêu trả bằng tiền có ảnh hưởng trên giá như một dollar của chi tiêu bằng tín dụng. Bằng cách in thêm tiền, Ngân hàng Trung ương có thể bù đắp sự biến mất của tín dụng với sự gia tăng lượng tiền.
Để biến đổi mọi thứ xung quanh, Ngân hàng Trung ương cần không những bơm lên tăng trưởng thu nhập mà còn tăng tỷ lệ tăng trưởng thu nhập cao hơn so với lãi suất trên nợ đã tích lũy. Do đó, tôi muốn nói bằng cách gì? Về cơ bản, thu nhập cần tăng trưởng nhanh hơn so với tăng trưởng nợ. Ví dụ: Hãy giả sử rằng một quốc gia sẽ trải qua sự tái thiết để có tỷ lệ nợ trên thu nhập là 100%.
Điều đó có nghĩa là số lượng nợ đó giống như lượng tiền thu nhập toàn bộ quốc gia làm ra trong một năm. Bây giờ suy nghĩ về lãi suất trên khoản nợ đó, hãy nói nó là 2%. Nếu nợ tăng trưởng ở mức 2% vì lý do lãi suất và thu nhập chỉ tăng khoảng 1%, bạn sẽ không bao giờ giảm được nợ xấu. Bạn cần in đủ tiền để có được tỷ lệ tăng trưởng thu nhập trên lãi suất.
Tuy nhiên, in thêm tiền có thể dễ dàng bị lạm dụng bởi vì nó rất dễ dàng làm và mọi người thích nó như lựa chọn thay thế. Chìa khóa là tránh in quá nhiều tiền và do đó không thể gây ra lạm phát cao, cách mà Đức đã làm trong suốt quá trình tái thiết trong năm 1920s. Nếu nhà hoạch định chính sách đạt được sự cân bằng đúng, sự tái thiết không quá ấn tượng. Tăng trưởng chậm rãi nhưng nợ xấu đi xuống. Đó là một sự tái thiết đẹp đẽ.
Khi thu nhập bắt đầu tăng lên, người vay bắt đầu xuất hiện nhiều tín dụng tin cậy. Và khi người vay xuất hiện nhiều tín dụng tin cậy, người cho vay bắt đầu cho vay tiền trở lại. Khoản nợ xấu cuối cùng bắt đầu tụt giảm. Khả năng mượn tiền, mọi người có thể chi tiêu nhiều hơn. Cuối cùng là nền kinh tế bắt đầu tăng trưởng trở lại, dẫn đến giai đoạn phục hồi của chu kỳ nợ dài hạn. Mặc dù quá trình tái thiết có thể đáng ghét nếu bị xử lý tệ hại, nếu xử lý tốt, nó cuối cùng sẽ khắc phục được vấn đề.
Đại khái nó mất khoảng một thập kỷ hoặc hơn cho nợ xấu tụt giảm và nền kinh tế hoạt động trở lại bình thường — vì đó là thời gian “thập kỷ mất mát”. Dĩ nhiên, nền kinh tế ít nhiều phức tạp hơn mẫu hình đề nghị này. Tuy nhiên, việc đặt chu kỳ nợ ngắn hạn vào đầu của chu kỳ nợ dài hạn và sau đó đặt cả hai trên cùng đường tăng trưởng năng suất cung cấp một mẫu hình khá tốt cho thấy nơi chúng ta đã trải qua, nơi chúng ta đang ở và nơi chúng ta hầu như sẽ đến.
Vì vậy tóm lại, có ba quy tắc ngón tay cái mà tôi muốn bạn đi lấy từ nó:
Thứ nhất: Đừng để nợ xấu tăng nhanh hơn thu nhập, bởi vì nợ xấu của bạn cuối cùng sẽ đè bẹp bạn.
Thứ hai: Đừng để thu nhập tăng nhanh hơn năng suất, bởi vì bạn cuối cùng sẽ trở lên không có tình cạnh tranh.
Và thứ ba: Làm tất cả những gì bạn có thể để nâng cao năng suất của bạn, bởi vì, trong dài hạn, đó là điều quan trọng nhất.
Đây là lời khuyên đơn giản cho bạn và nó là đơn giản cho những nhà hoạch định chính sách. Bạn có thể ngạc nhiên nhưng hầu hết mọi người — bao gồm hầu hết các nhà hoạch định chính sách — không đủ chú ý đến nó. Mẫu hình này đã làm việc cho tôi và tôi hy vọng nó sẽ làm việc cho bạn.
Cám ơn! Thank you.
Phụ đề: Phạm Ngọc Vương (vuong1603@gmail)
Leave a Reply